Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2012

Shopping

+ Mua được mấy khung hình về nhà bỏ hình vô rồi rồi treo lên trông rất thích. Một tấm hình hồi tui còn nhỏ: tròn vo ngồi cười rất tươi. Một khung hình để treo giấy quy y tam bảo. Nói ra các bạn chớ cười tui quê, chẳng là mấy mươi năm nay chẳng mấy khi tui để ý khu bán đồ văn phòng trong nhà sách. Hồi tui ở quê chỉ có mấy shop trong chợ bán dăm ba món. Đã bao giờ khám phá khu đồ văn phòng của mấy nhà sách lớn đâu. Mấy tuần nay khám phá mấy tiệm sách gần nhà, hóa ra trong đó các bạn bán đồ nhiều dễ sợ. Nào là khung hình, bình hoa, bộ trà, tranh tượng, hồ dán, tấm mũ bao tập, viết, thước, hộp đựng viết. Cái mũ bao tập bây giờ làm cho việc bao tập vở tiện quá, cứ bỏ tập vào dán lại là xong. Chẳng bù với thời trước, cắt báo Liên Xô ngồi bao thấy mồ luôn (Rem có thú vui in sách và mua tấm mũ về bao ...hì hì).
Hôm nay đi nhà sách mua được mấy hộp keo sữa về dán sách, một kệ CD nhỏ trông xinh xinh. Có hơi tiếc là đã vội mua mấy khung hình không vừa ý lắm mà nhà sách này có cái trông ưng mắt hơn.
Chỉ có một điều tui thấy rất kỳ lạ là ở đây người ta gần như không bán bookmark. Tui là một fan của bookmark, thằng bạn đi xa về tặng cho một cái bookmark thì khoái lắm. Bữa nọ hỏi một em nhân viên nhà sách chỗ em có bán bookmark không. Em hỏi lại bookmark là gì làm tui ngỡ ngàng mấy giây hổng biết trả lời sao (nghĩ trong bụng: ới, bookmark là bookmark chớ gì nữa trời, nhưng không nghĩ ra tiếng Việt gọi là gì). Đành diễn tả: thì là cái để làm dấu sách ấy. Đi dăm nhà sách mới thấy mình rõ là quê, nhà sách ở SG này làm gì có bán bookmark, người ta không biết bookmark là cái chi chi là phải rồi. Quê độ thiệt.
+ Tuần rồi vì ham quá đã mua cái bàn trà Tàu. Về nhà vẫn ấm ức các bạn bán hàng dối trá. Các bạn bảo là hàng của xứ Đài, mà ghi chần dần là cái hãng bên Đại lục làm. Bàn trà trông khá đẹp, nhưng đồ Tàu thì bà con biết rồi: xài chớ hư hồi nào thì hổng biết. Hên xui (dù thiệt lòng là đồ Trà thì đồ Tàu là rất khá).
+ Sáng nay ghé nhà sách Hà Nội mua được mấy cuốn bí kiếp. Cái bệnh mua sách vô tội vạ của tui thiệt là nan y. Nhưng bộ này thì không thể không mua. Đó là bộ Kinh Trung Bộ do HT Minh Châu dịch, sách khổ lớn đẹp ơi là đẹp vừa in năm nay. Lại còn thêm một cuốn này nữa: Nghiên cứu đối chiếu Milinda vấn đạo và kinh Na tiên tỷ kheo của HT Minh Châu, cô Trần Phương Lan dịch. Một cuốn nữa tiện thể mua luôn là Việt Nam thi văn giảng luận của Hà Như Chi.
Cho dù bây giờ hổng đi làm gì, ăn rồi suốt ngày đọc sách cũng hổng thể nào đọc xong đám sách trong nhà. Đi mua thêm sách, về lý trí mà nói, thì hiển nhiên ngu rồi, nhưng cái gì ghiền rồi cũng khó bỏ thiệt.

9 nhận xét:

  1. Hồi trước thấy T đứng đọc sách ở nhà sách HN 1,2 lần, tính say Hi mà ngại, sợ ko nhớ mặt. Giờ hông gặp nữa, hóa ra vẫn còn vô đó sao!?

    Trả lờiXóa
  2. Nói gì nghe quá đáng, bụp giờ.

    Trả lờiXóa
  3. Phương, hồi trước wa Sing gặp. Dạo này Thanh sao rồi?

    Trả lờiXóa
  4. You used to know me better :). I am bad at many things but not at my memory.
    My life is still like in the old days: confused and uncertain.

    Trả lờiXóa
  5. Courage is what I lack to talk to you again.
    Suffering was what I brought to you. To open a healed wound is not a good idea at all.
    Have a nice holiday!

    Trả lờiXóa
  6. You are always good with words, sometimes too good which can really hurt huh!? ;)
    Well, you didn’t bring me any suffer. I always have compliment of how nice and kind you are to those we both know. I lied when I said I was afraid you wouldn’t recognize me. The day I saw you standing there, you looked tanner and cute but I just walked away, without saying hi. I think back to what I did and I’m utterly ashamed at myself. Supposed to spend more time to cope with previous breakup but I ran into you instead. What a bad move! Until now, my heart still fills with guilt of what I said and done.
    Normally when a relationship (in any kind) is no longer good, I will clear all connections and start a fresh one. In this case, I still allow myself a small favour of reading your blogs since you came back, from yahoo to this one (which you’d cleared up few times) just to see how you have been doing, without having any ideas of “open a healed wound”.
    I barely tell my closed people about what happened but funny how it becomes “publicly accessible” here.
    It’s been 4 years since that very short period of time. Time heals and leads me to a stable state of mind. I wished I would be able to see you to say sorry. Besides, I always think Thanh only consider me as someone you used to know. I’m sure that you’ve long since forgotten about me and moved beyond my immature actions. So it should be harmless, right?
    You wouldn’t come to Ngan’s wedding so I had to start a conversation here. Well, maybe I was too emotional, when reading your comment, which brought me the similar feeling like when I read you blog of those days in Singapore. In this very moment, my short reply might mislead you.
    It hasn’t turned out the way I was hoping. From you tones, you seem hate me ever since.
    I apologize for trying to interrupt you again, which is selfish, only to comfort myself! Well, at least you tough words help to clear my mind, from now on.
    Can I delete the comment with my number or you just help me to do so coz I’m not going to view your blog again.
    Hope you’re doing well. Goodbye.

    Trả lờiXóa
  7. That bastard did not invite me to his wedding :). Hating somebody really takes us a lot of engery. Out from human mouth words are weapon as knife-and-blade.
    Of me told a friend of mine honestly but hurtfully "your character is unbearble". She knows its truth and so do I.
    Suffering is what I brought to you all.

    Trả lờiXóa